“Trâu cày” ở thế kỷ 21
Hôm 16 tháng Ba vừa rồi, TS Nguyễn Thị Từ Huy có dịp đọc bài báo tựa đề “Xem nông dân Hưng Yên kéo bừa thây trâu” mà xem chừng như không dằn được bực tức. Đó là cảnh mà blog Dân Lầm Thang gọi là “Thiên đường mới: Người kéo bừa thay trâu”. Theo báo mạng trong nước, trong khi nhiều người vẫn còn đang ăn Tết, du xuân… thì nông dân ở nhiều nơi phải ra đồng làm việc. Và tại Hưng Yên, “không trâu, không tiền thuê máy, một số hộ nông dân phải dùng sức người kéo bừa”, như báo Tiền Phong từng mô tả:
“Sáng mùng 6 Tết, ông Phạm Văn Kháng, 47 tuổi (xã Lạc Hồng, Văn
Lâm, Hưng Yên) cùng con trai ra bừa khoảnh ruộng nhỏ ngay giáp quốc lộ 5. Sợi
dây thừng được buộc vào hai đầu chiếc bừa, con trai ông Kháng vòng qua bụng,
hai tay nắm chặt dây, kéo bừa đi. Đằng sau, ông Kháng lựa chiếc bừa đi theo bước
chân con trai…
Cách ruộng của ông Kháng vài khoảnh, dù ruộng khá rộng, nhưng cô
Hòe (Lạc Hồng, Văn Lâm, Hưng Yên) cùng ba con gái cũng đang bừa ruộng bằng sức
người. Cô Hòe cầm bừa, trong khi ba cô con gái ra sức kéo chiếc bừa trên ruộng
cạn.”
Trước
cảnh, nhất là phụ nữ, kéo bừa thay trâu đó, TS Nguyễn Thị Từ Huy nêu lên câu hỏi
rằng “Bao giờ anh thôi sống hèn?”, “đàn ông các anh, nhìn cảnh này có nghĩ gì
không, có cảm thấy gì không?”.
Blogger
Đào Dục Tú viết “mấy dòng tạp cảm” về tình trạng “ ‘trâu cày’ ở thế kỷ
21”, lưu ý đặc biệt cảnh 3 cô gái ở một làng quê Hưng Yên kéo bừa thay trâu khiến
xúc động nhân tâm, khiến, vẫn theo blogger Đào Dục Tú, “ Thậm chí có người
quy kết thẳng thừng vì đàn ông, các đáng mày râu nước này, quá hèn nên mới để
chị em phải cõng việc thay trâu thật quá ‘phản cảm’ ở thế kỷ 21”.
Qua
bài “Ba cô trời rét kéo bừa thay trâu”, blogger Đào Dục Tú khẳng định rằng cho
dù cảnh không vui ấy có thể là trường hợp cá biệt đi chăng nữa, thì chuyện con
người phải kéo bừa thay trâu ở năm 2014 trong thế kỷ 21 này, ở năm thứ 39 kể từ
ngày đất nước gọi là thống nhất, hòa bình và cùng đi lên “thiên đường” XHCN
cũng “ khó có ai có thể chấp nhận, ngoảnh mặt vô cảm ngó lơ”.
Tác
giả Đào Dục Tú cho biết là không muốn “vơ đũa cả nắm trách cứ đàn ông nước Việt”,
khẳng định rằng họ quyết không phải là “nguyên nhân chính” đẩy chị em, mà cụ thể
là ba chị em Hưng Yên vừa nói, vào cảnh kéo bừa thay trâu. Mà theo tác giả,
nguyên nhân sâu xa, cũng là sự thật đáng buồn này, chính là do chính sách vĩ mô
về nông nghiệp, nông dân nông thôn, dù có tốt đẹp bao nhiêu trên lý thuyết, lại
“lộ ra quá nhiều sai lầm, sai lệch trầm trọng” trên thực tế, mà hậu quả nhãn tiền
“giữa thanh thiên bạch nhật” là tình trạng cưỡng chế đất đai khắp nơi trong nước
hiện nay; là tình trạng dân oan lũ lượt về thủ đô khiếu kiện “đứng ngồi vạ vật”
trước cơ quan công quyền cao nhất để kêu giải oan; rồi chuyện nông dân
nhiều nơi bỏ ruộng “chạy lấy người”, tứ tán đi làm thuê làm mướn; rồi chuyện trẻ
em vùng cao “quê hương cách mạng một thời” chỉ mong ngóng bát cơm có chút thịt,
cho dù là thịt chuột...
Tác
giả Đào Dục Tú khẳng định rằng chừng ấy thực trạng không còn là cá biệt nữa
trong nhiều năm nay; và thực tế ấy có thể được xem như một hình thức “phản biện”
đối với nhiều chính sách “vĩ mô” được mô tả là “vô cùng tốt đẹp” ở nhiều vùng
miền, đặc biệt ở những nơi đất ruộng trở thành “điểm nhậy cảm” và vùng sâu vùng
xa. Tác giả liên tưởng đến:
“Hình ảnh cánh đồng bị cắt chia chăng dây đóng cọc hoặc kín cổng
cao tường và những dãy căn hộ cao cấp cao tầng, những khu biệt thự kéo
dài không người ở trên cánh đồng xưa kia mầu mỡ ruộng mật bờ xôi ở ven quốc lộ
cách thủ đô không xa. Chỉ riêng những chiến dịch bất động sản một thời sôi sùng
sục như vạc dầu không biết đã thu hút vào các đại gia bên trong và bên ngoài
nhà nước bao nhiêu là đất ruộng để rồi đẩy đến tình trạng đóng băng nhà cửa
đất đai khiến nhà nước phải đổ hàng ngàn tỷ cấp cứu, nhưng nghe chừng không cứu
được! Để rồi không biết bao nhiêu gia đình nông dân… đã và đang rơi vào cảnh
như cây bật gốc vì mất chân đế cơ bản là ruộng, là nghề trồng cấy cổ truyền...”
Rồi
hình ảnh ba cô gái kéo bừa thay trâu khiến tác giả không khỏi liên tưởng đến
câu thơ dân gian “Ba cô đội gạo lên chùa” trong bối cảnh quá thanh bình êm ái của
ngày xưa, để ngày nay chỉ thấy trước mắt trên màn hình nhỏ “Ba cô trời rét kéo
bừa thay trâu”!
Blogger
TuấnDDK khẳng định rằng “hình ảnh người nông dân kéo cày thay trâu, lặp đi lặp
lại suốt hàng chục năm và hoàn toàn không phải là cá biệt”, cho thấy điều gọi
là “chiến thắng của nông nghiệp” phát xuất từ tình trạng “mồ hôi của nông dân
đang phải bán quá rẻ” trong bối cảnh tỷ lệ đầu tư của nhà nước cho nông nghiệp
trong tổng vốn đầu tư xã hội vừa quá ít lại vừa bị cắt giảm…
Từ
Hà Nội, blogger JB Nguyễn Hữu Vinh nhận xét rằng vấn đề người nông dân VN phải
kéo bừa, kéo cày thay trâu thì có thể người nước ngòai thấy lạ, nhưng dân trong
nước, trong những năm gần đây, thấy việc đó đã trở thành bình thường - nó bình
thường trong một xã hội không bình thường. Nhà báo Nguyễn Hữu Vinh giải thích rằng
khi sức kéo không còn và người dân phải tự lao động trên mảnh đất giữa lúc mức
chi phí về nông nghiệp rất lớn trong khi nông phẩm lại rất rẻ, không thể bù đắp
được, thì người dân không thể có đủ tiền để thuê máy móc nhằm thay sức lao động
con người. Trong khi đó, họ nuôi con trâu, con bò trong thời điểm này cũng
không phải dễ dàng, đồng cỏ thì ngày càng bị thu hẹp…thì con người phải dùng sức
lao động của mình để thay trâu bò! Blogger JB Ngưyễn Hữu Vinh lưu ý:
“Tình trạng này phát xuất từ một thời gian dài người ta phát động
“3 cuộc cách mạng”, trong đó thì cuộc cách mạng KH-KT là ‘then chốt”, rồi thì
cách mạng quan hệ sản xuất, cách mạng tư tưởng văn hóa… Nhưng chúng tôi thấy
đây là cái “thành quả” đi ngược lại xu thế tiến bộ xã hội, đi ngược lại thành
quả mà thế giới đạt được. Trong khi thế giới đang tiến hành những lao động bình
thường, giản đơn cùng nhiều loại lao động khác chủ yếu bằng máy móc để thay thế
sức lao động của con người, thì người VN trong xã hội ngày nay lại thay trâu bò
kéo cày.”
Về
vấn đề này, blogger Phạm Đình Trọng từ trong nước phân tích:
“Cảnh kéo cày thay trâu đã có hồi trước năm 1945. Bây giờ lại
tái diễn cái cảnh này. Nó cũng chỉ là một trong những cảnh khổ (của n
Thưa
quý vị, vừa rồi là cảnh người nông dân thế kỷ 21 kéo cày thay trâu. Bây giờ là
cảnh “sang sông bằng bao ny-long” của cô giáo và học trò ở vùng cao thuộc tỉnh
Điện Biên.
Lãnh đạo chui vào túi nào?
Hình
ảnh chụp từ video clip: cô giáo chui túi nilon vượt suối lũ đến trường.
Qua
bài “Trường mẫu giáo Sam Lang: Có ai rơi nước mắt?”, blogger Cao Thoại Châu mở
đầu rằng “dù rộng lòng hay lạc quan tới mấy thì cũng khó lòng coi là chuyện cười
ra nước mắt cảnh các cô giáo và học trò trường mẫu giáo Sam Lang tỉnh Điện Biên
ngày ngày qua sông trong 6 tháng mùa mưa bằng một ‘phương tiện giao thông thủy’
không hề có trên đất nước này (trước đây) và chắc cũng khó có ở nơi nào trên
trái đất này. Và tác giả không khỏi kinh ngạc:
“Thật không hình dung ra nổi cái cảnh những con người ngồi trong
bao nilông nhờ một người khác một tay túm bao, tay kia bơi kéo “bao người” qua
dòng nước chảy xiết. Và hình ảnh này sẽ cứ còn chìm trong im lặng nếu không được
chính “khách qua sông” là các cô giáo quay lại bằng điện thoại di động…Chuyện
người dân trong đó có cả học trò ngày ngày qua sông bằng cách đu dây ròng rọc vừa
nguy hiểm vừa hết sức nghịch lý đã từng xảy ra… nhưng có ai rơi nước mắt rùng
mình khi lỡ sơ sẩy một chút thì sinh mạng của cô và trò nơi ấy đã trôi theo
dòng nước?”
Qua
bài “Chui vào… ‘Lãnh đạo chui vào túi nào’?”, Blogger Bùi Văn Bồng nêu lên câu
hỏi rằng “Phải chăng Bộ GTVT và các địa phương chỉ nhăm nhe dán mắt vào các Dự
án lớn, đắt tiền để… có chùm khế ngọt thật to chia nhau?”, và “Bao giờ thì có
những cây cầu treo dân sinh vượt suối trên tuyến Nà Hỳ - Sam Lang cho các thầy
cô và học sinh có thể an tâm tới trường, cho người dân bình an lên nương?”. Về
vấn đề này, blogger Phạm Đình Trọng cảnh báo:
“Có điều bi đát là trong lúc nhu cầu tối thiểu về cuộc sống của
người dân còn thiếu thốn như thế thì người ta đổ ra hàng chục nghìn tỷ, hàng
trăm nghìn tỷ để xây, chẳng hạn như, đền tưởng niệm của những Trần Phú, của những
nhà cách mạng tiền bối.v.v… Đó là những cái rất là nghịch lý.”
Blogger
JB Nguyễn Hữu Vinh cho đây không phải là trường hợp cá biệt, đồng thời, nó thể
hiện mạng sống con người bị coi rẻ ở VN:
“Thật ra, khi nói đến hiện tượng như vậy thì người ta nghĩ rằng
mình nói xấu, nghĩ rằng mình tiêu cực, nghĩ rằng mình không có cái nhìn lạc
quan…Nhưng dù có muốn thì người dân khó có thể lạc quan trước hiện tượng như vậy.
Và theo chỗ tôi biết, hiện tượng như vậy không phải là cá biệt. Nó chỉ đơn giản
thể hiện rằng mạng sống của người dân Việt Nam trong nước hiện nay rất rẻ! Tại
VN hiện nay, đất đai đắt, nhà cửa đắt, mọi thứ đều đắt, chỉ có mạng con người
thì rất rẻ, đặc biệt ở những vùng sâu, vùng xa, vùng núi, mạng sống người dân bị
coi rẻ. Vấn đề này, nếu người ta cho rằng mình nói xấy hay thế nào đó, thì tôi
xin miễn bình luận. Mà tôi chỉ biết rằng đó là nói thật, và nói thật nó khác với
nói xấu. Vì đó là sự thật. Và có những sự thật ở VN ngày nay còn đau xót hơn thế
nữa!”
Vẫn
theo bloger JB Nguyễn Hữu Vinh, hiện tượng đó phản ảnh điều mà người ta giăng
những khẩu hiệu khắp nơi, trên khắp mọi nẻo đường của đất nước, ở những chỗ
trang trọng nhất trong các hội trường, trong các hội nghị, trong các cuộc phát
động tiêu tốn thậm chí hàng tỷ đồng gọi là “học tập đạo đức HCM”.
Nhà
báo Nguyễn Hữu Vinh chua chát rằng không biết cảnh “khách qua sông bằng túi ny
long” có phải là một “thành quả cách mạng” hay không. Và nhà báo khẳng định là
“cái lớp người hiện đang sống phè phỡn trên xương máu của người dân này là lớp
người gọi là “con cháu HCM ”, khiến người dân không khỏi thấy đau xót là “nền
giáo dục mà hồi năm 1945, ông HCM gọi là nền giáo dục hòan toàn VN, thì cái nền
giáo dục đó đã tạo ra loại người như vậy tức những người hiện đang lãnh đạo đất
nước này, đang tạo ra một đất nước như ngày hôm nay.
Thanh
Quang cảm ơn quý vị vừa theo dõi Tạp chí Điểm Blog hôm nay, và xin hẹn với quý
vị tuần sau.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen