“… Còn em, một học trò, mà tàn ác nhất là
học trò trường cô dạy, hai bàn tay trắng không biết đếm tiền, chỉ biết đánh lộn,
đánh vỡ hết những gì làm mình thất vọng khổ đau, với vòng tay học trò không bao
giờ ôm giữ nổi đời cô”.
(Thư
của học trò Nguyễn Duy Minh
gửi
cho cô giáo Tôn Nữ Quỳnh Trâm
trong Vòng
tay học trò)
Gần 70 tuổi đầu mà còn ngồi đọc
lại Vòng tay học trò (VTHT) của Nguyễn Thị Hoàng kể ra thì
cũng hơi lạ. Tôi biết nhiều người sẽ nhíu mày khi đọc cái tít của entry này, thậm
chí có thể còn phê phán:‘Ông già không nên nết!’. Xin hiểu cho tôi, đọc lại VTHT vào lúc
này không phải đơn thuần để giải trí, mục đích chính là vì muốn tìm lại hình ảnh
của Mai Tiến Thành, bạn học của tôi từ năm Đệ Ngũ trên Ban Mê Thuột.
Gia đình tôi phải di chuyển từ
Đà Lạt sang Ban Mê Thuột vì lý do thuyên chuyển công vụ của bố. Chúng tôi ở căn
nhà số 31 Lý Thường Kiệt, gần ngã tư Lý Thường Kiệt - Ama Trang Long. Ngay góc
đường có tiệm ăn Tàu tên Mỹ Cảnh và phía đối diện bên kia đường Lý Thường Kiệt
là tiệm bán đồ phụ tùng xe hơi mang bảng hiệu Lê Đức Viên. Thực ra
thì ngay trên đường Lý Thường Kiệt có tới 3 tiệm bán phụ tùng xe hơi nằm kế
nhau: Lê Đức Viên, Tô Hoa và Quảng Thành.